[48.1]
Biên Bá Hiền mỗi ngày đều mơ thấy cùng một giấc mơ. Cảnh trong mơ khi thì là ở giữa một mảng tuyết trắng khổng lồ, cậu đi thật lâu cũng không tìm thấy lối ra. Bông tuyết trên bầu trơi lất phất rơi xuống, cậu vươn tay muốn đón lấy nhưng lại không được.
Sau đó cậu tiếp tục bước đi, muốn nhìn thấy những thứ khác ở bên ngoài ngoại trừ sắc trắng kia. Cậu rất sợ hãi, bởi vì ngoại trừ màu trắng thì cậu đều không nhìn thấy bất cứ một màu gì khác. Bốn phía đều không một bóng người. Cậu bắt đầu chạy chẳng có mục đích.
Cứ chạy mãi, chạy mãi… đến thời điểm cuối cùng mới nghe được âm thanh kỳ kỳ quái quái không biết từ đâu vang lên. Biên Bá Hiền ôm đầu thế nhưng vẫn cứ nghe thấy.
“Nghệ Hưng ca.”
“Thật là khó nghe.”
“Sao cậu lại tới đây?”
“Mau trở về đi.”
______Ngươi xem cái tên ngu ngốc này.
______Lớn lên cũng đẹp mắt đấy, thật đáng tiếc.
______Ha ha.
______Thật đáng thương a.
“Thế Huân Thế Huân”
“Thế Huân Thế Huân, các người không thể mang em ấy đi.”
“Cậu nói cái gì?”
” Thế Huân Thế Huân.”
” Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Cậu ấy là em trai tôi, đầu óc có chút vấn đề, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
” Thế Huân, Thế Huân, em tỉnh lại nha.”
” Thế Huân rất lạnh.”
” Nghệ Hưng ca, Thế Huân rất lạnh.”
“Này! Mau tránh đường!”
“Chỉ là một người chết thôi mà!”
“Thế Huân không chết.”
“Hắn đã chết rồi, ha ha.”
“Không có.”
“Mọi người nhìn xem, cậu ta không phải là tên ngốc đó chứ?”
“Hắn có hô hấp không?”
“Thế Huân.”
“Thế Huân Thế Huân.”
“Em ấy không chết.”
“Các người không thể mang Thế Huân đi.”
“Xán Liệt.”
“Thế Huân, bọn họ muốn dẫn Thế Huân đi, Thế Huân rất lạnh.”
“Anh biết.”
“Em bị sốt rồi, cần phải đi bệnh viện. Thế Huân cũng phải đi. Chúng ta cùng đi.”
“Mày không rõ hôm sau là ngày mấy sao? Là ngầy giỗ của mẹ mày đó. Mẹ mày vì sinh ra cái đồ phế vật là mày nên tình nguyện chọn cho mình cái chết. Mày còn không mau quỳ xuống bày tỏ lòng biết ơn bà ấy sao?”
Dù loại âm thanh phức tạp không biết từ nơi đâu xuất hiện. Biên Bá Hiền dùng sức che nhưng vẫn còn nghe rất rõ ràng. Mỗi một câu lại khiến cậu như bị một đồ vật bén nhọn đâm vào vị trí ngực trái. Cảm giác kia quá chân thực rồi.
Ngay sau đó, cậu ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.
Máu.
“Xán Niết…” Người trong ngực vô thức lẩm bẩm gọi tên hắn.
Biên Bá Hiền trong lúc ngủ thích mò mẫm rồi lại rên hừ hừ. Trương Nghệ Hưng thật muốn lay cậu dậy. Thế nhưng Phác Xán Liệt lại đau lòng gần chết, nhất mực ôm người vào ngực nhẹ giọng dỗ dành. Cậu nhất định là vừa mơ thấy ác mộng, trên trán rịn thật nhiều mồ hôi.
Dỗ dành hết nửa buổi Biên Bá Hiền mới yên ổn trở lại, ở trong lồng ngực hắn thở đều đều.
Trương Nghệ Hưng có chút ngượng ngùng.
Thật may là hắn da mặt dày, chứng kiến cảnh tượng này tim không run mặt cũng không đỏ, lại còn nghiêm túc ho khan hai cái.
“Phác Xán Liệt, cậu nhanh đi đi. Cứ yên tâm, ở đây còn có tôi.” Trương Nghệ Hưng một tay giúp hắn cầm bì hồ sơ, khuôn mặt bày ra một nụ cười xinh đẹp hòa nhã.
“Yên tâm?” Phác Xán Liệt nhíu mày. Trương Nghệ Hưng liền ý thức được là mình lại nói bậy rồi.
“Mong chờ cậu có thời điểm đáng tin sao?”
Trương Nghệ Hưng hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Là như thế này. Phác Xán Liệt phải đi công tác vài ngày, trùng hợp là Ngô Diệc Phàm cũng phải đi cùng.
Cái này…hai người đàn ông với nhau… Trương Nghệ Hưng xem như thao nát trái tim.
“Không sao, cứ đem Bá Hiền giao cho tôi. Yên tâm đi, tôi cũng rất chuyên nghiệp đấy…” Đưa mắt nhìn hai người kia ly khai, Trương Nghệ Hưng kích động đến muốn quậy phá tung trời.
Đi đến trước tủ lạnh lấy đồ ăn, sau đó xem phim hoặc chơi game… A!!!! Quẩy lên đê!!!! Quẩy lên nào!!!
“Chờ một chút.” Mải kích đông nên hắn quên mất còn có một Biên Bá Hiền nữa.
Trương Nghệ Hưng khó khăn ôm một đống lớn đồ ăn bò lên cầu thang lầu hai liền nhìn thấy Biên Bá Hiền đứng ở hành lang kỳ quái nhìn về phía mình.
“Xán Niết đâu rồi?”
Trương Nghệ Hưng vẫn nhã nhặn cười với cậu.
“Tiểu công chúa~”
“Ta là vương tử.” Biên Bá Hiền nghiêm trang nói.
Cái cọng lông! Trương Nghệ Hưng không để ý dưới chân liền trượt ngã xuống mặt đất. Đương nhiên tính thêm cả đống đồ ăn trong tay hắn.
“Ôi chao ôi!!! Cái mông của tôi!” Trương Nghệ Hưng kêu rên một tiếng.
Hoa cúc xiết chặt. (~!~)
Trong thoáng chốc, Biên Bá Hiền hướng đi tới, mỗi một bước đều đặc biệt cẩn thận. Nương theo ánh nắng ban mai mờ mờ ngoài cửa sổ, Trương Nghệ Hưng nhìn thấy cậu ấy đi về phía mình.
Trong lòng hắn âm thầm nở hoa. Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng có chút lương tâm a~
Nhưng hắn chỉ thấy Biên Bá Hiền ngồi xổm xuống, cầm lấy một bao đồ ăn, sau đó đứng lên đi đến gian phòng nghỉ. Suốt cả quá trình Trương Nghệ Hưng đều bị gạt sang một bên không thương tiếc.
Hắn lập tức đứng dậy.
Lặng lẽ bám theo đuôi cậu vào trong phòng. Trương Nghệ Hưng nhìn thấy Biên Bá Hiền đem gói khoai tây chiên của hắn quơ quơ một lúc rồi lập tức muốn xé bao ra. Trương Nghệ Hưng bước nhanh về phía trước.
“Thả ra.”
Biên Bá Hiền bị hắn dọa sợ liền bước lùi ra sau một bước, túi khoai tây chiên cũng rơi trên mặt đất. Trương Nghệ Hưng mỉm cười hài lòng, cúi xuống ôm túi khoai tây chiên lên rồi định bỏ đi.
“Cho ta.”
“Không cho!”
Biên Bá Hiền phẫn nộ trừng hắn. Trương Nghệ Hưng lại lè lưỡi trêu cậu.
“Cho ta.”
“Không có cửa đâu!”
Con samoyed chơi đùa thỏa thê ở bên ngoài mới khoan thai dạo bước đi vào nhà, đứng trước mặt chủ nhân vẫy a vẫy đuôi tíu tít. Thấy chủ nhân bộ dạng tựa hồ không vui, liền hướng Trương Nghệ Hưng sủa một tiếng.
“Sủa cái gì?! Không cho phép sủa!” Trương Nghệ Hưng đập bàn một phát.
Biên Bá Hiền ho khan một tiếng, lại càng ủy khuất.
“Cậu cho rằng tôi là Phác Xán Liệt sao?” Trương Nghệ Hưng xé túi ra ô a bắt đầu ăn.
Đứng lâu quá mỏi chân, Biên Bá Hiền liền ngồi xuống sàn nhà.
Nửa ngày sau thì khóc nấc lên. Trương Nghệ Hưng bị hù tay chân run hết cả.
“Cậu khóc cái gì?”
“Ô… Xán Niết…”
“Là Xán Liệt a. Ngay cả tên cũng gọi sai rồi!” Trương Nghệ Hưng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu.
Trương Nghệ Hưng phát hiện căn bản Biên Bá Hiền vừa khóc liền không dừng lại được. Giống như cái quảng cáo gì gì đó.
Quả thực lâu đến không hợp lẽ thường.
Thế nhưng sự bền bỉ này căn bản không phải là mỹ vị a.
“…Ô… Đau đầu quá…” Trương Nghệ Hưng nằm nhoài người về phía trước nghe xem cậu nức nở nghẹn ngào đến mức nào rồi. Kết quả liền triệt để trợn tròn mắt.
“Cậu thế nào rồi?” Trương Nghệ Hưng đem cậu ôm đến trên giường.
Biên Bá Hiền khóc thở không ra hơi, trọng điểm là Trương Nghệ Hưng phát hiện cậu căn bản không dừng được.
Cậu trước đây cũng không có thích khóc như vậy.
“Khó chịu ở đâu?”
Biên Bá Hiền không để ý tới hắn, cánh tay ôm chặt lấy bụng.
Trương Nghệ Hưng nghĩ tám phần là đói bụng rồi, liền bưng cơm lên cầm thìa uy cho cậu ăn. Hơn nữa còn rút ra kinh nghiệm trước đó giúp cậu xoa xoa bụng.
Biên Bá Hiền ăn no rồi tiếp tục khóc, nước mắt như châu ngọc rơi xuống sàn nhà.
FML.
“Cậu có nín hay không?”
“Ta muốn Xán Niết…”
“A mẹ nó!” Trương Nghệ Hưng chịu không được bèn phải gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt, kẻ đang ở sân bay.
“Làm sao vậy?”
“Tôi nói với cậu nha… Tiểu công chúa nhà cậu vừa mới tỉnh dậy liền bắt đầu khóc… Hơn nữa còn khóc đến hoàn toàn không dừng lại được… Tôi không còn cách nào nữa…”
Trương Nghệ Hưng bỗng cảm giác điện thoại trong tay không còn nữa, hắn vừa quay đầu lại thì thấy Lộc Hàm.
“A!! Cậu trở về rồi!” Trương Nghệ Hưng ôm Lộc Hàm khóc rống lên.
” Được rồi được rồi, buông ra.” Lộc Hàm không kiên nhẫn đẩy hắn ra.
“Ân, là tôi, không có việc gì, anh không cần trở về, tôi chiếu cố… Ân… Bye bye.”
Lộc Hàm cúp điện thoại xong liền lấy kẹo trong túi ra ở trước mặt Biên Bá Hiền đưa qua đưa lại, rồi xé một cái bỏ vào miệng cậu.
“Tốt rồi, đừng khóc.” Trương Nghệ Hưng nghe thấy Lộc Hàm nói.
Biên Bá Hiền rốt cục cũng ngừng khóc rồi.
“Cậu ấy ăn cơm chưa?” Trương Nghệ Hưng lấy lại tinh thần, ngữ khí Lộc Hàm không có thiện chí.
Trương Nghệ Hưng chỉ ngây ngốc gật đầu.
“Thuốc đâu rồi?”
“Chưa sắc xong.”
“Tôi biết rồi, cậu xuống dưới đi.”
Trương Nghệ Hưng cúi đầu yên lặng ly khai.
Hắn nghe thấy ngữ khí Lộc Hàm đối với Biên Bá Hiền vừa dịu dàng lại ấm áp.
====
E/N: Kể từ ngày hôm nay trở đi tốc độ ra fic sẽ chậm hơn vì chủ nhà bận rộn nhiều việc, lại thêm bị người khác mượn máy nên không có thời gian edit. Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ fic này. Theo như chủ nhà nhận thấy thì hình như mọi người cũng không hào hứng với fic này lắm nên chủ nhà cũng bị tụt mood. Hi vọng sẽ không bị như vậy nữa. Thân ái~