[36]
Phác Xán Liệt trở về phòng, Biên Bá Hiền vẫn đang thức, một mình chơi đùa cùng mèo mập.
Đó là con mèo mà Lộc Hàm để lại. Biên Bá Hiền rất thích nó. Mỗi lần cậu ôm nó vào lòng, Phác Xán Liệt đều biết, là cậu đang nhớ đến ca ca.
“Hi~” Hắn bước đến ngồi lên thảm cùng cậu.
“Xán Liệt.” Biên Bá Hiền mỉm cười rạng rỡ.
” Xán Liệt, đói.” Cậu lấy tay ôm bụng.
Phác Xán Liệt nghĩ nghĩ, liền đích thân xuống bếp pha cho cậu ly sữa nóng. Hắn có hỏi qua bác sĩ, nên để cậu ăn ít hơn trong mỗi bữa ăn, một ngày lại chia thành nhiều bữa nhỏ, như vậy sẽ dễ tiêu hóa hơn trước. Bởi vậy lúc này cậu có cảm giác đói bụng là chuyện bình thường.
Biên Bá Hiền bám theo sau lưng hắn cùng đi xuống dưới lầu.
“Xán Liệt, mang thai có nghĩa là gì?”
“Đó là, có một cục cưng.”
“Ah, Xán Liệt thích không?”
“Ân.” Phác Xán Liệt gật đầu.
“Em cũng là cục cưng~!” Biên Bá Hiền ngẩng đầu, Phác Xán Liệt quay lại nhìn cậu.
” Đúng, em cũng vậy.”
Em là, là bảo bối quan trọng nhất của đời anh.
===
Kim Nại Xuân đứng trên giày cao gót, Trương Nghệ Hưng nghĩ cô ta không hề mang một chút tư thế nào của người có thai, không một chút chuyên nghiệp, hay nói cách khác, cô ta căn bản là không thèm để ý. Đứa bé này, tựa như thẻ bạc của ả.
Trương Nghệ Hưng khinh bỉ.
“Này, Tiểu Tam.”
“Làm sao vậy, yêu tinh?” Kim Nại Xuân nghiêng người qua liếc hắn.
” Tiểu Tam, gót giày của cô thật cao nha.” Trương Nghệ Hưng ra vẻ sùng bái.
” Vậy sao?” Kim Nại Xuân bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì một mảng lạnh nhạt, ngữ khí kiêu ngạo y như một con vịt.
Là đang vỗ cánh mà kêu cạc cạc đó.
Trương Nghệ Hưng nói tiếp. “Lùn thật là tuyệt nha.”
Kim Nại Xuân không nói gì, sau nửa buổi mới lên tiếng.
“Yêu tinh, tôi cảm thấy bản thân còn sống như vậy thật vô nghĩa.”
“Vậy cô cứ chết đi.” Trương Nghệ Hưng giậu đổ bìm leo.
“Yêu tinh, anh không hiểu đâu.”
Trương Nghệ Hưng cẩn thận đánh giá cô ta, không thể phủ nhận cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Chỉ là lại làm ra sự tình khiến người khác hận đến ngứa răng.
Trương Nghệ Hưng nhớ rõ trước khi Phác Xán Liệt đi công tác hai ngày, cô ta lừa Bá Hiền nói Xán Liệt đang trốn ở trong tiểu hoa viên, rồi bảo cậu đi tìm. Kết quả là Biên Bá Hiền tên ngốc đó đứng ở ngoài kia đến tận khuya lắc khuya lơ.
Trương Nghệ Hưng nghĩ đến đó thật là muốn nổi điên.
===
Phác Xán Liệt hâm sữa xong liền rót vào trong một cái ly nhỏ, Biên Bá Hiền uống một cách thích thú, còn chừa lại một ít cho Phác Xán Liệt, hắn nhận lấy rồi uống ngay một ngụm hết sạch.
Hỏi cậu còn muốn ăn gì nữa, cậu lắc đầu.
Trước khi dẫn cậu lên lầu ngủ hắn còn cẩn thận đo lại nhiệt độ cơ thể cậu thêm lần nữa, coi như bình thường. Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn Kim Nại Xuân đi rồi, Trương Nghệ Hưng liền cảm thấy nhàm chán. Hắn nghĩ muốn tìm Phác Xán Liệt nói chuyện.
“Cậu có dự định làm gì?” Trong thư phòng, Phác Xán Liệt đang xử lý công việc, Trương Nghệ Hưng hai tay chống xuống bàn từ trên cao nhìn xuống hắn, Phác Xán Liệt ngồi trên ghế, hai người đối mặt nhìn nhau.
“Không có dự định gì cả.” Phác Xán Liệt nhún nhún vai.
Trương Nghệ Hưng không thích nhìn thẳng vào mắt đối phương khi nói chuyện, vậy mà hết lần này tới lần khác Phác Xán Liệt đều thích như thế. Bị một đôi mắt nhìn chằm chằm hồi lâu như vậy, lại thêm một khuôn mặt anh tuấn cứ bày ra trước mặt, đại não Trương Nghệ Hưng ngay lập tức bị đình trệ.
“Gần đây…ừm… Công ty thế nào rồi?”
” Khá tốt.”
Trương Nghệ Hưng ho lớn một tiếng.
“Tôi sẽ đưa cậu ấy trở về nhà của Lộc Hàm.”
“Lộc Hàm?” Phác Xán Liệt nhíu mày.
” Đúng. “Trương Nghệ Hưng kiên trì. Hắn biết rõ Lộc Hàm không lâu nữa sẽ xuất hiện, thời điểm bọn họ gặp mặt sẽ trở thành trò hề.
“Dù sao nơi đó là nhà của cậu ấy, có người nhà của cậu ấy.”
“Hơn nữa, thân thể Bá Hiền cũng rất khó chiếu cố, cho nên tôi sẽ dẫn cậu ấy đến chỗ anh trai cậu ấy, phần còn lại cậu không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt.”
“Cậu sẽ xử lý cái gì?”
Phác Xán Liệt hỏi lại hắn, Trương Nghệ Hưng đoán là vì hắn ta tức giận. Trương Nghệ Hưng khẽ cắn môi.
“Cậu không thể mang em ấy đi.” Phác Xán Liệt vân đạm phong khinh nói.
“Cậu đùa vậy đủ rồi đó! Cậu biết người ngoài nói cậu thế nào không?” Trương Nghệ Hưng bắt đầu quá khích, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã tỉnh táo lại. “Cậu cũng biết, cậu ấy không sống được lâu nữa.”
“Tôi không quan tâm.”
“Phác Xán Liệt, cậu căn bản không biết bản thân mình đang làm gì!” Trương Nghệ Hưng tông cửa xông ra, trong mũi ê ẩm xót xa.
Cậu là đang ở trong lò nướng, mới đầu sẽ cảm thấy ấm áp, sau đó sẽ bị phỏng, sẽ cảm thấy đau. Nhưng cậu vẫn tham luyến ấm áp, thẳng đến khi để lại vết sẹo thật sâu.
Cậu hiện tại càng để ý đến cậu ấy.
Ngày sau sẽ càng không nỡ.
Có thể cậu căn bản không biết.
Đây là ý tứ của tên ngốc kia a.
Trương Nghệ Hưng nhớ rõ ngày đó, hai người bọn họ ở cái nơi cổ xưa đó, có một cái nệm rất mềm, Biên Bá Hiền hỏi hắn về chuyện sẽ sống được bao lâu. Tay cậu ấy rất lạnh, bị hắn nắm lấy.
“Em sẽ chết phải không?”
“Ai nói với cậu?”
“Ca của em nói, nếu như chết rồi sẽ không nhìn thấy nhau nữa.”
“Em sẽ chết phải không?”
“Trước mắt thì không biết.” Trương Nghệ Hưng thành thật trả lời.
“Cái kia.” Biên Bá Hiền nhìn nhìn hắn. “Xán Liệt sẽ rất khổ sở đó.”
“Cũng không nhất định vậy.” Trương Nghệ Hưng nghe thấy tiếng mình nói.
“Nếu như chết rồi thì…anh ấy sẽ không nhìn thấy em nữa.”
“….”
“Còn bao lâu nữa?” Cậu hỏi.
“Không biết.”
“Nghệ Hưng ca.”
“Em muốn về nhà.”
Trương Nghệ Hưng đắm chìm trong nỗi bi thương, ngay cả đồ ăn vặt đưa đến bên miệng cũng lười ăn. Nhưng sự thật chứng minh, trong một tình huống bình thường, sẽ có một người cứ luôn quấy rầy bạn. Nhiều khi cuộc sống sẽ sắp xếp một điều gì đó khiến bạn càng thêm thất vọng, hoặc là khiến bạn bắt đầu cười nhạo mình mềm yếu.
Sự thật là, Trương Nghệ Hưng đắm chìm không bao lâu thì tay đã run lên, bắp rang liền vung vãi đầy đất.
….AA!
Đau đớn biết bao!
Trái tim bế tắc!
Trương Nghệ Hưng rơi lệ.
Không đợi hắn vì đồ ăn vặt mà thương cảm, Phác Xán Liệt lại lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.
Trương Nghệ Hưng có chút cà lăm, bởi vì khuôn mặt kia, thực là quá xinh đẹp rồi!
“Cậu, làm gì vậy?” Trái tim nhỏ bé của Trương Nghệ Hưng khẽ run rẩy.
” Không có gì.” Phác Xán Liệt giúp hắn tắt ti vi.
Trương Nghệ Hưng đối với hành vi trước đó của mình cảm thấy vô cùng hối hận.
“Tôi chỉ muốn nói, em ấy đối với tôi là phi thường quan trọng.”
Trương Nghệ Hưng ừ một tiếng. Đến lúc Phác Xán Liệt đi rồi hắn mới trở lại bình thường.
Em ấy đối với tôi phi thường quan trọng, thế nhưng tôi trước đây không hề ý thức được điều đó.
Vậy cậu bây giờ mới ý thức được thì còn có tác dụng gì nữa chứ?
Trương Nghệ Hưng thất lạc.
Trong đầu, hình ảnh từ cách đây rất lâu bất chợt hiện ra. Ngày nào đó mấy năm về trước, hắn lần đầu tiên bước chân vào Ngô gia, rồi trở thành bác sĩ tư nhân của bọn họ. Đó là lần đầu tiên cha mẹ hắn đối với hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn thấy cậu ấy thường làm những việc mà người khác không hiểu nổi, thí dụ như ngẩn người suốt cả ngày, hay nói cách khác là ăn không ngồi rồi, lại đối với người khác bằng một bộ dạng cười đến ngây ngô. Trương Nghệ Hưng cảm thấy rất kỳ quái. Người như vậy làm sao có thể sống trên thế giới này đây? Trong mắt cậu ấy vì sao lại đều là ánh sáng chứ không phải bóng đêm?
Hoặc nếu tính tình có không cổ quái đi chăng nữa, thì vẻ bề ngoài của cậu ấy cũng không giống bất kỳ người nào trong Ngô gia cả, vậy tại sao cuộc sống lại được bảo hộ cực kỳ tốt đến mức ấy?
Trương Nghệ Hưng cũng rất không thích người kia. Hắn không thích một người mà mỗi ngày đều cười đến vui vẻ như vậy. Hắn cảm thấy người kia đúng là đạo đức giả. Thế nhưng Biên Bá Hiền chính là mỗi ngày đều rất vui vẻ. Điều đó khiến hắn thấy bất lực.
Cậu ấy rất chấp nhất, cũng rất ngu xuẩn.
Tại sao phải chờ đợi một người không thích mình, ghét bỏ mình?
Trương Nghệ Hưng nghĩ mãi mà không ra, lần đầu tiên Phác Xán Liệt bỏ đi cùng ca ca của cậu ấy, Trương Nghệ Hưng không biết rõ tình hình, cũng không rõ ràng chân tướng của sự việc. Về sau chờ hắn hiểu rõ mọi chuyện lại bắt đầu vì Biên Bá Hiền mà cảm thấy không đáng.
Có thể nói như vậy sẽ rất ít người hiểu được.
Nhưng sự tình cũng chỉ xảy ra với một số ít người, cũng không cần phải yêu cầu tất cả mọi người cùng chia sẻ với bạn.
Phác Xán Liệt rời đi hai năm, Biên Bá Hiền ở nhà buồn bực không vui, có đôi khi tự giam mình trong phòng ngủ, không ra ngoài, cũng không để cho người khác đi vào. Trương Nghệ Hưng rất hiếu kỳ cậu muốn làm chuyện gì, nhưng hắn cũng không hứng thú cho lắm, vì tên nhóc kia mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi. Tóm lại những điều đứa trẻ kia muốn nhất định sẽ rất nhàm chán.
Trương Nghệ Hưng có lần lén lút trốn trong phòng cậu xem thử cậu làm gì, nhưng về sau biết rõ Ngô Thế Huân trang bị máy theo dõi thì chuyện đó lại trở thành lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng đầy ân hận.
Cậu ấy rất chân thành trò chuyện cũng con gấu kia, còn làm như thể bọn họ có thể nghe hiểu lẫn nhau.
Nói một thôi một hồi lại đều là những chuyện có liên quan đến Phác Xán Liệt.
Trương Nghệ Hưng nhớ rất rõ một sự kiện, đó là vài ngày trước khi Biên Bá Hiền bước qua sinh nhật mười sáu tuổi, Ngô phu nhân đột nhiên về nhà. Biên Bá Hiền khóa trái cửa tự nhốt mình trong phòng, Ngô Thế Huân cũng rất phối hợp nói dối là không thấy cái chìa khóa đâu cả. Đó không phải là lần đầu tiên Trương Nghệ Hưng nhìn thấy Ngô phu nhân, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy người phụ nữ kia thì trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo.
Khung cảnh ngày đó, cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
” Bá Hiền đâu rồi? Ta muốn nói chuyện với nó.” Người phụ nữ kia nói không ngừng, ngữ khí lại rất hùng hổ.
“Bá Hiền ca hôm nay không thoải mái.” Ngô Thế Huân thái độ rất cung kính đáp.
Nhưng rất nhanh sau đó, Ngô phu nhân liền lấy ra cái chìa khóa sai người mở cửa. Biên Bá Hiền vẫn đang lảm nhảm trò chuyện với mấy con búp bê.
Nôi dung không ngoài các chủ đề về Phác Xán Liệt.
Trương Nghệ Hưng cũng không ngờ tới ngày hôm đó Ngô phu nhân lại tức giận đến như vậy. Bà ta đem Biên Bá Hiền nhốt trong tầng hầm suốt cả ngày, sau đó bắt cậu quỳ gối trước mộ mẹ cậu ba ngày. Tổng cộng cả bốn ngày liền cậu đều không được ăn cơm. Trương Nghệ Hưng nghĩ đến đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhớ rõ những lời bà ta nói với cậu, có chút khó nghe. Ngô phu nhân cao cao tại thượng ngồi ở trên kia, trước mặt mọi người mắng xuống.
“Mày không nhớ rõ ngày kia là ngày mấy hả? Là ngày giỗ của mẹ mày đấy. Mẹ mày vì sinh hạ đồ phế vật là mày nên mới tình nguyện chọn cho mình cái chết. Mày còn không chịu ngoan ngoãn quỳ trước mặt cô ấy mà tỏ lòng biết ơn ư?”
Biên Bá Hiền gật gật đầu, lại giống như lắc đầu.
Về sau đến ngày sinh nhật cậu ấy, Ngô phụ trở về, người phụ nữ kia lại bày ra một bộ dạng hiền lành, trên bàn cơm không ngừng gắp thức ăn cho cậu. Kết quả Biên Bá Hiền nôn hết cả. Trương Nghệ Hưng ra mặt giải thích, nói rằng bởi vì cậu mấy ngày trước không cẩn thận rớt xuống hồ nước nên bị sốt. Mà trên thực tế thì cậu thực sự là đã rớt xuống hồ, bởi vì quá đói đến mức không nhìn thấy đường.
Trương Nghệ Hưng vẫn luôn mong muốn, tại thời điểm đó sẽ có người đứng ra bảo vệ cậu, thế nhưng nhân vật đó hiện đang ở nơi nào? Đến bao giờ mới chịu xuất hiện?
Nếu như có Phác Xán Liệt ở đây thì sự tình sẽ không hỏng bét đến mức này.
Bất quá những điều này đều là giả thiết mà thôi.
Trương Nghệ Hưng còn chưa đưa ra những luận chứng chứng cụ thể thì Kim Nại Xuân lại đến một lần nữa.
Là sáng ngày hôm sau.
“Có vẻ là cô cả đêm qua không ngủ nhỉ?” Trương Nghệ Hưng chế giễu.
Hắn không để ý đến bộ dạng của cô ta hôm nay có chút kỳ quái.
Trùng hợp là ngày cuối tuần, Phác Xán Liệt nghỉ ở nhà. Tuy nói là nghỉ đó những vẫn rất bận rộn, chính là đổi thư phòng ở nhà trở thành văn phòng công ty. Kim Nại Xuân tìm cơ hội ở gần Biên Bá Hiền. Trong tâm ả rất sợ hãi, thế nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn rất bình tĩnh.
“Bá Hiền, tôi và Xán Liệt đã có em bé.”
“Là cục cưng sao? Xán Liệt thích lắm đó.” Biên Bá Hiền nháy mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ hết sức.
Kim Nại Xuân cảm thấy khó hiểu, ghé sát vào tai cậu, hạ giọng.
“Biên Bá Hiền, nếu như con của tôi sinh ra mà không có cha, thà rằng lúc này tôi giết chết nó.”
“Chết?”
Rõ ràng là cậu có hiểu được một phần những lời ả nói.
Không đợi cậu tiêu hóa những phần khác, Kim Nại Xuân cầm con dao găm trong tay khiến cậu không kịp suy nghĩ.
“Chị…không được…” Cậu trực tiếp dùng tay ngăn lại, lòng bàn tay bị cứa mấy nhát, máu chảy thành dòng.
“Có gì mà không thể chứ? Tao sẽ khiến hắn nhớ rõ con hắn bởi vì mày mà chết.” Kim Nại Xuân cười rộ lên.
Trong đầu Biên Bá Hiền hoàn toàn trống rỗng.
_____Mày không nhớ rõ ngày kia là ngày mấy hả? Là ngày giỗ của mẹ mày đấy. Mẹ mày vì sinh hạ đồ phế vật là mày nên mới tình nguyện chọn cho mình cái chết.______
Bàn tay đang cầm chặt chuôi dao có chút run rẩy, miệng lẩm bẩm nói.
“…. Không phải…. Không phải…. Bá Hiền rất là biết điều nha… Không phải…”
Kim Nại Xuân trông thấy bộ dạng của cậu cũng ngẩn người, đợi lúc ả kịp phản ứng, dao găm đã bị Phác Xán Liệt ném xuống đất.
Là một con dao găm quân đội của Thụy Sĩ rất sắc bén.
“Xán Liệt.” Thanh âm của Kim Nại Xuân gần như run rẩy đến không thể tưởng nổi.
Mà người kia lại hoàn toàn không rảnh mà bận tâm đến ả, ở bên kia nhanh chóng lấy thuốc mỡ cùng bông băng xử lý vết thương cho cậu. Trên bàn tay có một vết thương không lớn lắm nhưng lại bị cắt rất sâu. nhưng chỉ sợ điều khó chịu không phải từ miệng vết thương truyền đến.
“….Không…phải…. Tôi sai rồi… Thực xin lỗi…. Thực xin lỗi….” Biên Bá Hiền cúi đầu, cả cơ thể run rẩy, trên mặt đất trước mặt cậu xuất hiện một vũng máu đỏ đến chói mắt.
Cậu liên tục lắc đầu, cơ thể run rẩy đến kịch liệt. Phác Xán Liệt đem cả người cậu ôm vào trong ngực, đặt cằm gối lên đỉnh đầu cậu. “Bá Hiền, không phải là lỗi của em, không cần xin lỗi, anh biết rõ, không phải lỗi của em.” Thanh âm của hắn rất êm tai, trầm thấp uyển chuyển như đang kể chuyện xưa.
Không phải lỗi của em. Chúng ta đều không có lỗi.
Mà là vì tạo hóa trêu ngươi.