EPILOGUE
Chín tháng sau…
“Park Chanyeol! Anh mau ngồi dậy cho tôi!!! Nếu anh còn tiếp tục ngủ nướng nữa, tôi thề anh sẽ phải hối hận!”
Baekhyun đã cố lôi tên chó bự đáng ghét kia rời giường trong hơn hai mươi phút và cậu đang dần chuyển từ chế độ kiên nhẫn sang chán nản và mệt mỏi. Cậu còn nhiều việc phải làm vào ngày hôm nay nhưng tên chết tiệt này vẫn cứ dính chặt trên giường.
“Năm phút nữa thôi Baekkie…”
Oh ho. Được thôi được thôi, Byun Baekhyun tôi sẽ cho anh toại nguyện. Là rất rất toại nguyện luôn.
Leo xuống giường, chạy vào phòng tắm cùng một cái thao nhựa khổng lồ(?), Baekhyun cười một cách nham hiểm. Xem ra đồ nghề cậu chuẩn bị đã tới lúc phát huy hiệu quả rồi.
Rất tà ác, Baekhyun biết. Nhưng sẽ rất sướng nha~
Thế là cậu mở vòi và rót đầy nước vào thau, vừa rót vừa dùng đôi mắt cười rạng rỡ chăm chú vào dòng nước lạnh chảy ào ạt. Đây chắc chắn sẽ là lần trả thù vô cùng ngọt ngào.
Baekhyun nhón chân bước lại gần cái con người to xác đang ngủ mê miệt trên giường lớn kia. Cậu thử lấy tay chọt chọt vài cái nhưng người kia vẫn bất động. Rồi đúng như kế hoạch, thau nước trên tay cậu đổ ập lên đầu và mình của Chanyeol. Ngay lập tức một tiếng hét nữ tính vang khắp căn phòng. Sau đó thì sao nữa? Thì Byun Baekhyun cậu phải bỏ chạy chứ sao nữa, không lẽ đứng đây để ‘Phác tiểu thư’ tóm cổ à?!
“Ô hô hô~”- Đây là tiếng cười thõa mãn của cậu khi nghe cái giọng như vịt bể tiếng căm phẫn gào tên cậu. Ừ thì lần này xem như cậu chết chắc, mà ai thèm quan tâm chứ, miễn chơi anh được một vố cũng là rất vinh dự đối với Byun Baekhyun hiền lành(?) này rồi.
Tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần và Chanyeol đã tìm đến nhà bếp-nơi Baekhyun đang nấp. Lần này thì con mèo nhỏ sắp bị tóm rồi!
“Byun Baekhyun.”
Cậu trai nhỏ bé thử đánh giá tình hình. Cậu cần đánh lạc hướng Chanyeol để anh đến chỗ khác, sau đó cậu sẽ trốn vào một căn phòng khác hay thậm chí là nhà vệ sinh. Nói chung là một nơi có chốt cửa và cậu sẽ nhốt mình trong đó cả ngày nếu cần thiết.
Baekhyun dòm ngó xung quanh để kiếm một thứ gì đó. Cặp mắt nhỏ hiện lên một tia lém lỉnh khi phát hiện con dao thái nhỏ nằm vỏn vẹn gần chỗ cậu nấp. Cậu lập tức với lấy và ném nó về hướng khác. Quả nhiên Chanyeol nghe thấy âm thanh liền quay đầu sang hướng khác tìm kiếm.
Thời cơ đến rồi!
Baekhyun nâng người dậy và chạy ngay tới căn phòng gần nhất ở đó, đếch cần biết nó dẫn đến đâu chỉ cần thoát khỏi một Chanyeol đang tức giận là ổn rồi.
Thế nhưng điều không ngờ tới là khi cậu sắp đặt tay lên nắm cửa thì cả người bị đẩy mạnh lên tường, đầu cậu thiều chút nữa là đập vào bức tường cứng ngắc nếu không có một bàn tay luồn qua bảo vệ cậu khỏi cú va đập. Ừm… ít nhất Chanyeol vẫn lo cho cậu, chắc cách trả thù của anh ấy cũng không tới nổi quá kinh khủng đâu nhỉ?
Chanyeol nhìn thẳng vào đôi mắt một mí cụp xuống run rẩy, một cái nhếch môi kéo dài trên mặt anh khi chứng khiến một Byun Baekhyun bị dồn ép mà trở nên lúng túng tay chân. Chắc chắn cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Đó là luật – ánh mắt anh nói với cậu.
Bỗng nhiên anh chậm rãi cúi đầu xuống và bắt lấy cánh môi mỏng của Baekhyun, nhấn xuống một nụ hôn có chút cuồng dã như thể muốn đem môi cậu hút tới khô máu.
Thật ra Baekhyun muốn bị anh trừng phạt như vậy, nếu không thì cậu sẽ chẳng làm ra việc ban nãy với Chanyeol. Và bây giờ thì rõ ràng rồi, Chanyeol giờ đây đang thực hiện những gì Baekhyun muốn vào lúc này.
Người con trai với mái tóc rối bù chuyển tay xuống giữ lấy bờ hông tinh tế của cậu trai nhỏ nhắn trong khi môi không ngừng dây dưa nóng bỏng. Động tác đó mau chóng đem hai cơ thể dán lại với nhau, tạo cơ hội để hai người cảm nhận từng cái vuốt ve cưng chiều của đối phương. Anh cắn nhẹ môi dưới của Baekhyun, hài lòng khi một tiếc thút thít nhỏ nhặt bật ra từ cậu và anh chắc chắn sẽ dễ dàng không buông tha cho Baekhyun.
Anh luồn bàn tay thô ráp vào trong áo Baekhyun, ra sức cọ xát với mảng da ngực nhẵn nhụi của cậu. Miệng anh cũng không hề rãnh rỗi mà hút lấy dòng máu chảy ra từ đôi môi bị gặm cắn đến sưng tấy của người yêu.
Trừng phạt tuyệt vời nhất mà anh dành cho cậu.
Baekhyun không muốn ngừng lại, cậu không muốn sự đau đớn này ngừng lại. Dù rất đau nhưng nó lại làm cậu cảm thấy dễ chịu. Cậu nhắm mắt cảm thụ đôi tay đang xoa nắn cơ thể cậu. Chiếc áo phông rộng rãi không biết từ khi nào đã bị xé toạt và dần trượt xuốt cơ thể cậu rồi cuối cùng nằm gọn dưới sàn nhà.
Mùi vị của sắt lấp đầy khoang miệng khi Chanyeol phá nát môi cậu và hút lấy chất lỏng màu đỏ gây nghiện… cậu thắc mắc liệu Chanyeol đang cùng cậu trải nghiệm thử thể loại vampire kinks hay không. Baekhyun tưởng tượng mình là một nạn nhân bị dồn vào ngõ cụt, bị bắt giữ bởi một ma cà rồng tà ác đang ra sức xé rách quần áo trên người rồi cắn mút khắp cơ thể của cậu… ý nghĩ kích thích dòng máu trong người chợt tắt ngúm thay vào đó là một kích thích mới khiến Baekhyun nhịn không được rên lớn.
Một bàn tay nóng nảy áp lên vật thể bán cương giữa hai chân cậu ve vuốt nhiệt tình, như muốn đem nó xoa nắn tới khi có thể “nói chuyện”. Người con trai lớn hơn vài tháng tuổi cố đưa lưỡi sang khoang miệng người đang tận tình phục vụ mình, cậu cũng muốn hưởng thụ và thỏa mãn Chanyeol. Nhưng trước khi kịp làm điều đó, Chanyeol đã rời khỏi môi cậu. Anh nhìn cậu cười đểu.
Baekhyun vẫn run rẩy trong khoái cảm, ‘cậu nhỏ’ của cậu tưởng chừng sắp bị thiêu rụi bởi bàn tay tuyệt vời của Chanyeol.
“Ah… C-Channie…”
Cậu không thể ngăn chặn những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ ấy, mọi giác quan cảm nhận đều dồn hết vào vị trí được yêu chiều. Bụng dưới nóng lên và cậu muốn mau chóng giải phóng. Baekhyun dồn người về phía trước để vươn tới tận cùng khoái cảm. Nhưng những gì xảy ra sau đó làm cậu suýt tức đến chết.
“Oh, hình như điện thoại anh reo. Xin lỗi bảo bối, anh đi bắt máy nhé.”
Chanyeol chấm dứt mọi động chạm vật chất và xoay người rời đi. Baekhyun đơ người nhìn theo, mất hết vài giây cậu mới kịp phản ứng bởi cậu không ngờ Chanyeol sẽ dám bỏ đi khi dục vọng của cậu vẫn chưa được thỏa mãn.
Tên chó bự khốn nạn!
Baekhyun không kiềm nén được nữa, cậu không thể trải qua cả ngày mà không có Chanyeol. Cậu cần anh. Và sau khi mọi chuyện đã xong cậu thề sẽ đá vào mông anh vài phát.
Cậu chạy tới chắn trước mặt Chanyeol, không chút đỏ mặt tự đặt tay lên bộ vị nhạy cảm của mình xoa bóp:
“Ah… ưm… Ch-Chanyeol…”
Trước mắt anh là hình ảnh Baekhyun tự an ủi bản thân. Cậu thở ra từng hơi thở nóng bỏng bất cần, gọi tên anh và ấn đầu ngón tay thon dài lên phần đỉnh đang tiết ra dịch nhờn. Cảnh tượng bị dồn ép như sắp nghẹt thở nhưng anh vẫn cố tình bỏ qua. Anh đứng dựa người lên một cánh cửa gần đó, mặc kệ Baekhyun mở to mắt nhìn anh van xin.
Cặp mắt sáng nheo lại ngắm nhìn từng động tác của Baekhyun như thể đang thưởng thức một màn biểu diễn hay nhất mọi thời đại:
“Anh thích như thế.”
Cuối cùng dưới câu nói đó, Baekhyun cũng phóng ra. Cậu liếc mắt nhìn Chanyeol rồi nhanh chóng che lại hạ thể, bỏ qua con người đáng hận trước mặt mà đi thẳng. Trong lòng cậu thầm mắng Park Chanyeol là đồ biến thái, là tên người yêu hư hỏng đáng chết! -_-
Riếng Chanyeol, anh cũng không ngờ tới Baekhyun có đủ khả năng để tự giải quyết. Ban đầu anh chỉ định trêu đùa cậu một chút nhưng chưa gì cậu đã làm xong mọi thứ trong khi của anh vẫn chưa được giải quyết. Có chút tiếc nuối nhưng biết phải làm sao, đành tự nhờ tới tay phải quyền năng của mình thôi. Mà dù sao đi nữa, Chanyeol quả thật thích thú với một buổi sáng kích thích như vậy.
“Vậy là danh sách việc làm hôm nay gồm có như thế này này Park Chanyeol…bla bla bla”
Anh kiên nhẫn lắng nghe từng kế hoạch của Baekhyun bao gồm việc chuẩn bị đồ cưới. Chỉ còn năm ngày là lễ cưới bắt đầu và Chanyeol thì vẫn chưa chọn lấy một bộ cho mình. Tất nhiên là không thể mặc đại một cái quần jean và áo sơ mi để đám cưới cùng Baekhyun rồi,anh đã từng yêu cầu nhưng bị cậu mắng cho một trận.
Anh tự nhủ mình nên bình tĩnh, rằng những người sắp làm vợ thì tính đàn bà sẽ bộc phát và tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của lão bà đại nhân. Đó cũng là lí do vì sao anh có mặt ở đây-một tiệm áo cưới đắt tiền ở trung tâm thành phố cùng mẹ của Baekhyun.
Nhìn đống quần áo đắt tiền trước mặt khiến Chanyeol chun mũi, không phải vì giá tiền của chúng bởi trong tủ quần áo của anh đều treo đầy những bộ đồ hàng hiệu. Vấn đề ở đây là mùi vải mới. Mỗi lần Chanyeol mua áo mới đều nhờ Yixing mặc hộ vài lần mới đưa cho anh bởi Chanyeol rất ghét mùi của quần áo mới. Anh chỉ mặc chúng khi đã có người từng bận qua một lần nhưng lần này thì không thể làm như vậy. Ai lại cho người khác mặc đồ cưới của mình, nghĩ tới bộ quần áo anh mặc để hành lễ với baekhyun mà hiện diện mủi của người đàn ông khác là Chanyeol không thể chấp nhận nổi. Có vẻ lần này anh thật sự phải mặc chúng dù không quen.
Chanyeol đánh mắt nhìn sơ lược mấy bộ áo trước mặt. Ngay cả kiểu dáng tổng thể cũng không khiến anh hài lòng nổi nói chi đến chi tiết. Vậy mà cô tiếp tân cứ lải nhải bên cạnh rằng anh mặc cái này cũng đẹp, cái kia cũng hợp, vân vân và vân vân thậm chí cô ta còn mang hết một núi đồ cưới ra cho anh thử. Anh thở dài một hơi. Tuy có mẹ vợ tương lai đi cùng anh nhưng xem ra những lời tư vấn của bà vẫn không thể thuyết phục được Chanyeol. Cũng đúng thôi bởi Chanyeol muốn có một đám cưới thật đáng nhớ, ngay cả lễ phục cũng phải thật bắt mắt chứ không phải đống áo cưới tầm thường này. Và thời điểm anh định rời khỏi tiệm với cái lắc đầu ngao ngán thì một người đàn ông từ đâu xuất hiện:
“Hình như ngài không mấy hài lòng với trang phục ở đây.”
Chanyeol quay đầu lại và nhìn vào người đàn ông lạ mặt đang nở nụ cười, anh hơi nheo mắt lại, biểu cảm cũng không quá đặc biệt khi nghe người đàn ông nói.
“Tôi nghĩ tiệm chúng tôi vẫn còn một bộ lễ phục có thể làm vừa lòng anh.”
“Vào thử xem sao đi con rể, biết đâu lại hợp. Dù gì cũng tới đây rồi thì cứ xem nốt coi sao.”- Trước lời khuyên của mẹ Byun, cuối cùng Park Chanyeol cũng chịu xem nốt. Và ai ngờ rằng, anh vô cùng hài lòng khi trông thế kiểu dáng của bộ lễ phục này: màu xám tối ánh bạc, không quá cầu kì chói mắt nhưng vẫn để lại ấn ượng cho người nhìn, ngay cả người khó tính như anh cũng phải thừa nhận rằng bộ lễ phục này xứng đáng để bỏ một cọc tiền ra.
Sau khi thanh toán hóa đơn với mệnh giá hàng ngàn đô la nhưng Park Chanyeol vẫn mỉm cười thỏa mãn. Xem ra cũng không uổng công tìm kiếm, ai mà ngờ được anh lại có thể dễ dàng chọn được bộ đô cưới ưng ý nhất ngay từ cửa tiệm đầu tiên chứ. Không tồi, không tồi. Anh chắc chắn sẽ khiến Byun Baekhyun phải đơ người trước vẻ soái ca của mình vào thứ Bảy này!
Tối hôm đó…
Một bóng người nhỏ con nằm lăn lộn trên chiếc giường lớn tại nhà họ Park, mái đầu bù xù không ngừng nghĩ ngợi về ngày mai.
Nếu như mai cậu lỡ ngủ quên thì làm sao?
Nếu Chanyeol đột nhiên bị bệnh vào hôm đó?
Nếu không có ai tham dự lễ cưới thì phải làm thế nào?
Ngày mai mà có bão không lẽ phải hủy hôn lễ sao ??? …
Đúng vậy, Byun Baekhyun chính thức mất ngủ vì suy diễn quá mức. Điều chó má nhất là Park Chanyeol không ở đây với cậu. Vì sao ư? Vì umma đại nhân đòi phải tách hai người ra, không cho cậu và Chanyeol ngủ cùng một chỗ trước ngày tiến hành lễ cưới, rằng hai người mà ở cạnh nhau sẽ lại chơi xếp hình đến nỗi quên luôn lễ cưới…
Haizzzzzz, cậu thật không thể chợp mắt được.
Cầm lên điều khiển ti vi và chuyển vài kênh, cậu dừng lại trên một bộ phim hoạt hình quen thuộc. Có lẽ xem phim sẽ giúp cậu bớt lo hơn và đúng thật rất hiệu quả. Chưa tới nửa tiếng mà cậu đã nhắm mắt ngủ quên luôn. Tận đến sáng ngày hôm sau cậu mới bị đánh thức bởi một người không ngờ tới, đó là Luhan.
“Này Baekkie, mau dậy đi, thức dậy mau lên.”
Baekhyun mơ màng hai mắt nhìn người con trai tóc vàng ăn diện trang trọng, tự hỏi vì sao Luhan lại xuất hiện vào lúc này trong phòng ngủ của cậu:
“Luhan?”
“Yah! Cái thằng nhóc này! Quên mất hôm nay là ngày gì rồi à??”-Anh mở to đôi mắt nai nhìn Baekhyun trong khi cậu vẫn mịt mờ trước những gì người lớn tuổi hơn vừa bảo cậu. Hình như Baekhyun bị phim hoạt hình tẩy não từ tối qua rồi, phải mất đến hai phút cậu mới phản ứng. Cậu giật bắn người. Sao lại có thể quên được vậy trời! Hôm nay là ngày quan trọng nhất của cậu và Chanyeol mà.
May là Luhan đã chuẫn bị sẵn mọi thứ giúp cậu. Anh tận tay giúp cậu làm tóc, chuẩn bị sẵn bộ đồ cưới trắng tinh cho Baekhyun,… Đừng hỏi vì sao anh lại chuyên nghiệp như vậy trong mấy chuyện ăn diện, bởi anh ngoài âm nhạc ra anh cũng rất thích những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ. Vả lại, giúp đỡ người bạn thân nhất của mình trong ngày trọng đại như vậy làm anh cảm thấy thật ý nghĩa. Khi Baekhyun đã chuẫn bị xong mọi thứ, khoác trên người một màu trắng tinh khiết cũng là lúc Luhan nhịn không được mà ôm lấy cậu. Anh biết người con trai nhỏ nhắn đang khoác trên người bộ áo vest màu trắng sắp thuộc về kẻ khác, trái tim dù có chút không muốn nhưng vẫn nói ra lời chúc phúc thật lòng nhất:
“Em biết không Baekkie, em thật hoàn hảo… Thành thật mà nói anh ganh tị với Chanyeol muốn chết! Cậu ta sắp được dùng cả đời còn lại để ở bên một người hoàn hảo như em.”
Lời nói của Luhan nghe có vẻ đơn giản nhưng nó đủ làm cho cái ôm giữa hai người thêm chặt.
Vài giọt nước mắt của người thương thầm lén lút biến mất trong những lọn tóc mềm của Baekhyun.
Quan khách được mời đã đến đông đủ, những người bạn thân của Chanyeol cũng đã đến sớm hơn mọi người để chúc mừng anh. Chen, Kai, Kyungsoo, Junmyun, Tao và Kris, còn có Yixing nữa. Tất cả bọn họ đều tới dự lễ cưới của hai người với những lời chúc tốt đẹp nhất. Còn gì tuyệt vời hơn khi Baekhyun và anh chính thức thuộc về nhau dưới sự ủng hộ của những người quan trọng của anh.
Park Chanyeol gõ từng nhịp chân xuống mặt sàn, âm thanh ‘cộc cộc’ hòa cùng nhịp tim trong lồng ngực anh mà dần tăng tốc.
Anh nhìn xung quanh lễ đường, cố khắc hết từng chi tiết ở nơi này vào trí nhớ, nơi mà Byun Baekhyun trở thành vợ của anh.
Người con trai cao lớn trong bộ áo vest màu xám bạc, trên môi thường trực một nụ cười ấm áp. Anh đang chờ đợi, chờ đợi mảnh ghép đời mình bước vào lễ đường. Thần thái tám phần sung sướng hai phần sốt ruột. Và giây phút cánh cửa lớn rộng mở, tim anh gần như nhảy ra ngoài.
Người đầu tiên bước vào là Luhan, hai tay anh đỡ lấy một cái đệm đỏ và trên đó là hai chiếc nhẫn cưới tinh tế. Theo sau Luhan chính là thiên thần của Park Chanyeol-Byun Baekhyun.
Ánh nắng ngoài cửa khảm lên toàn thân của Baekhyun, màu trắng của lễ phục pha trộn với màu sáng trắng của mặt trời làm anh nhìn lầm sau lưng cậu đang hiện ra đôi cánh trắng của thiên thần.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, hai ánh mắt chạm vào nhau. Giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh lăn xuống gò má. Tiếp theo đó bước chân anh mất tự chủ chạy tới trước tình yêu của anh. Mặc kệ mọi người trố mắt nhìn hành động kì lạ của mình, Chanyeol không chút ngần ngại hôn môi Baekhyun. Mãi đến khi cha của Baekhyun đến gần và nói với Chanyeol:
“Uh, Chanyeol này. Con hãy trở về vị trí đi. Cha xứ chưa bảo hai người hôn nhau mà.”
Chanyeol nhẹ buông Baekhyun ra, anh nhìn biểu tình có chút đỏ của cậu mà chần chừ trong giây lát. Anh không muốn buông cậu ra một giây nào.
“Về chỗ cũ đi Chanyeol.”-Khuôn miệng Baekhyun cử động và nhắc nhở anh nên sau đó anh mới chịu quay lại bục lễ đường. Chanyeol đứng nhìn Baekhyun từ từ bước về phía mình mà như bị lửa đốt dưới chân, chỉ thiếu nước nhảy lên. Chỉ còn vài bước nữa thôi nhưng sao lại lâu như vậy?
Cuối cùng Baekhyun cũng đã đặt tay vào lòng bàn tay của anh, cậu còn nhìn anh cười một cách đáng yêu khiến toàn bộ khớp xương trên người anh muốn rã ra thành nước.
Giờ phút quan trọng nhất cũng tới. Cha xứ yêu cầu hai người tuyên thệ với nhau. Lời tuyên thệ của Chanyeol không hề theo đúng lời thoại trong lúc diễn tập, anh nghĩ rằng mình có thể xử lý được. Huống hồ những gì được viết lên giấy rồi học thuộc thì thật vô nghĩa:
“Byun Baekhyun- ánh sáng, tình yêu, linh hồn, và cũng là bạn thân của anh. Anh nguyện ở bên em dù sau này có ra sao đi chăng nữa. Anh hứa sẽ mãi mãi là một người chồng tốt, yêu em đến hết cuộc đời. Nếu sau này em có mệt mỏi hay đau buồn thì hãy tựa vào vai anh. Anh sẽ cùng khóc cùng cười với em. Hai chúng ta, hai người đàn ông, đến với nhau không phải chuyện dễ dàng và anh sẽ trân trọng em đến tận lúc anh chết đi!”
Anh cầm lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của Baekhyun rồi hôn lên đó thật nhẹ nhàng. Trước hành động của anh, Baekhyun bất giác rơi nước mắt lần nữa. Cậu hít lấy một hơi thật sâu:
“Park Chanyeol. Anh chính là điều duy nhất làm em phát điên, đồ chó bự đáng ghét mà em sẽ yêu suốt đời, người bạn thân nhất và bạn đời sau này của em. Em nguyện ở bên anh dù anh dù gặp bệnh tật, sóng gió. Em nguyện sẽ luôn ở bên anh khi anh cần. Em sẽ tôn trọng anh và chăm sóc anh, động viên anh suốt đời bằng tất cả những gì em có. Yêu anh vô cực!”
Baekhyun lặp lại động tác ban nãy của Chanyeol, đeo lên chiếc nhẫn cưới tượng trưng cho mối liên kết mãi mãi của hai người cho anh. Chanyeol thề rằng lúc đó anh xém tí nữa là ngã quỵ ngay tại đó vì cảm động.
Vị cha xứ nhìn hai người mỉm cười và đặt tay lên vai cả hai:
“Park Chanyeol và Byun Baekhyun, ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng. Hãy trao cho nhau một nụ hôn trước mặt gia đình và bạn bè có mặt tại đây …”
“Ưm!”
Vị cha xứ già chưa kết thúc lời nói thì Park Chanyeol đã vồ lấy Baekhyun mà hôn mạnh lên môi cậu. Có lẽ làm vậy có chút bất lịch sự nhưng ai thèm quan tâm chứ? Mọi người vẫn vỗ tay rầm rầm bên dưới đó thôi.
“I love you’’
===
Lễ kết hôn đã đến hồi kết, mọi người kéo nhau ra ngoài và không quên dành tặng từng lời chúc tốt đẹp tới cặp đôi mới cưới.
Cảnh tượng có thể nói là vô cùng náo nhiệt ồn ào. Một cậu trai nhỏ người mặc lễ phục màu trắng đứng bên người con trai cao lớn trong bộ vest màu bạc lịch lãm, phía sau là đám người hỗn độn chen lấn chờ Baekhyun tung bông cưới:
“Mau lên, mau thảy bông đi Park Baekhyun!”
Bất kể nam nữ đều gào lên tên của Park phu nhân khiến Baekhyun đỏ mặt, ngay cả Luhan và những người bạn của Chanyeol cũng góp sức gọi lớn tên cậu. Còn Chanyeol, anh nhìn cậu mà cười toe toét:
“Anh thích cái tên Park Baekhyun. Park Baekhyun! Park Baekhyun,Park Baekhyun, Park Baekhyun! Park Baekhyunnnnnnnnnnnnnnn!!!!! Vợ yêu của anh!”
Hai má Baekhyun ngày càng thêm đỏ nhưng cậu không thể phủ nhận rằng bản thân cậu cũng rất thích cái tên Park Baekhyun.
Thời khắc hoa cầu được tung lên, đám đông phía sau hai người gào thét điên cuồng, trong đó có Byun phu nhân (và cậu cũng chả hiểu tại sao bà lại đứng ở đó). Nhưng điều đáng chú ý hơn cả là tiếng thét rất nữ tính của một ai đó. A! không phải là ai đó mà là một người vô cùng quen thuộc. Từ đây có thể dễ dàng nhận ra khuôn mặt người đó… bọng mắt gấu trúc và trên môi là nụ cười rộng tới mang tai, hồ hởi cầm lấy đóa hoa vừa chụp được phóng tới một chàng trai cao lớn đẹp trai:
“Nhìn này Kris!!! Chúng ta có thể kết hôn với nhau rồi á h á h á h á !”
====Completed====
ChipMun tỷ tỷ: Vậy là câu chuyện của cặp đôi ChanBaek trong fanfic “Nghiện”đã đi đến hồi kết, đương nhiên chỉ là kết thúc đối với chúng ta, còn đối với bọn họ, tôi tin tưởng rằng dù là tình bạn hay tình yêu, bọn họ cũng sẽ bên nhau mãi mãi…
Chân thành gửi lời cảm ơn đến các bạn đọc đã theo dõi và ủng hộ fic trong thời gian qua! Và cũng xin được gửi lời biết ơn sâu sắc đến em ByunBaby aka Badaoyeuchemgio (sorry nếu ss viết sai tên cũ của em), cảm ơn em vì đã giúp đỡ ss hoàn thiện những chương cuối cùng!
Yêu em, yêu mọi người ~
❤ ❤ ❤